Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới
là phong tục tập quán của người Nhật, cho nên đến ngày đó công việc làm ăn của
quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn
tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để
kịp đón năm mới.
Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ. Ông
chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phác, còn bà chủ là một người nhiệt
tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa
thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai
bước vào.
Đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa
mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.
- Xin mời ngồi!
Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:
- Có thể... cho tôi một… bát mì được không?
Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.
- Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.
Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:
- Cho một bát mì.
Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ
vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau.
- Ngon quá - thằng anh nói.
Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng.
Ba mẹ con cùng khen: “Thật là ngon! Cám ơn!” rồi cúi chào và bước ra
khỏi quán.
- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng
nói.
Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm.
Lại đến ngày 31-12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn
phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ
toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ
nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị
khách hàng cuối cùng năm ngoái.
- Có thể… cho tôi một… bát mì được không?
- Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói
vọng vào bếp:
- Cho một bát mì.
Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả
lời:
- Vâng, một bát mì!
Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:
- Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?
- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.
Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo,
ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng
lòng dạ cũng không đến nỗi nào!”.
Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ
con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào
tai hai vợ chồng ông chủ quán.
- Thơm quá! - Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật
là may mắn quá! - Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!
Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm
Bắc Hải Đình.
- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!
Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo
luận với nhau một lúc lâu. Đến ngày 31-12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc
Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian
nói chuyện.
Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một
cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì
và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay
là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số
hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt chỗ”.
Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách
ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa
em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đều đã lớn rất
nhiều.
- Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi
nói:
- Làm ơn nấu cho chúng tôi… hai bát mì được không?
- Được chứ, mời ngồi bên này!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy “Đã
đặt chỗ” đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì”.
- Vâng, hai bát mì. Có ngay.
Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi. Ba mẹ con vừa ăn
vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm
nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.
- Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các
con!
- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?
- Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con
đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần
còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp
năm mươi ngàn đồng.
- Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả
lời.
Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.
- Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết
nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!
- Hả, mẹ nói thật đấy chứ?
- Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa
báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công
ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu
mẹ đã nộp hết rồi.
- Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để
con tiếp tục nấu cơm nhé.
- Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần, chúng ta phải
cố gắng lên!
- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!
- Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.
- Có thật thế không? Sau đó ra sao?
- Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của
em là gì?”, Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể
nữa chứ. Bài văn được viết như sau: “Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh
nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc”. Đến
cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại
còn: “Vào tối 31-12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ
gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi
năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến
cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn”. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện
vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở
Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: “Cố gắng lên!
Chúc hạnh phúc! Cám ơn!”.
Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba
mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.
- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần
hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.
- Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?
- Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải
nói gì cả, con nói: “Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu
Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động
đoàn thể gì đó nó đều phải vội vã về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho
mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ
nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả
một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được… Anh em con tự hứa sẽ
cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô
quan tâm giúp đỡ cho em con”.
Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng
nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ
quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với
theo:
- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!
Lại một năm nữa trôi qua. Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn
số hai được đặt một tấm giấy “Đã đặt chỗ” nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất
hiện. Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn
không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ
đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được
giữ lại y như cũ.
Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người
đều muốn thử ngồi vào cái bàn này. Rồi rất nhiều lần 31-12 đã đi qua. Lại một
ngày 31-12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt
người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang
lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay.
Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến
một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn,
chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng
biết lai lịch của bàn số hai.
Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút
đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị
thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến
chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu
chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.
Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người
trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo
khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở
lại.
Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì
đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai
thanh niên. Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói
chầm chậm:
Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình
ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước
mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người
khách, lắp bắp nói:
- Các vị… các vị là…
Một trong hai thanh niên tiếp lời:
- Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ
con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu
như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà
ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại
khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh
viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh
viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành
ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân
hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm
nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.
Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm
mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vã nhả ra,
đứng dậy nói:
- Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã
chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ!
Mau lên!
Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười
nói:
- Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.
Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:
- Có ngay. Ba bát mì.
……………………………………………
Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm,
chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc
mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh
lùng, nhẫn tâm.
Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng: chúng ta
không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan
tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng
ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm
lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh
sáng yếu ớt, nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho
mọi người.
Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật
Bản. Có người nhận xét rằng: "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi
nước mắt". Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó
không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải
rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm
cho họ phải xúc động.
💕
-----------------------------------------------------
BÀI VIẾT CÙNG CHUYÊN MỤC
------------------------------------------------------
SHOP HIỀN HẬU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét