Tác
giả: Tào Hiểu Cương
Điều
tôi chịu không nổi là cái kiểu chả có gì ga lăng của đàn ông. Tôi vặn lại: “Vì
sao?”. Anh ta bảo. “Hoa rụng thì không còn gì cả, tình sâu nghĩa nặng gì gì
cũng hết”. Tôi nói. “Socola ăn hết thì cũng xong”. Cát Tiểu Bồi làm tôi dở khóc
dở cười khi nói: “Tối thiểu thì cũng thu được một miếng mỡ”. Chán không? Tôi, một
cô gái lãng mạn nhường này mà lại phải chuyện yêu đương với cái gã nói năng chả
chút tình tứ nào.
Hai
năm rồi anh ta không tặng tôi lấy một cánh hoa. Trước đêm Valentine tôi liều mạng
gợi ý: “Em không muốn làm biên tập đâu. Muốn mở hàng hoa”. Tiểu Bồi pha trò: “Đừng
thần kinh, chăm chút hoa có gì là hay? Hoa Khang Nãi Hinh xấu như thế song đừng
quên là sau khi người ta chết nó vẫn không rụng và cuối cùng chấp nhận trở
thành hoa khô, y như cái xác cứng đờ. Tệ nhất là hoa Bách Hợp. Tại sao trong
các quầy hoa khắp thành phố đều là loài hoa nhập khẩu từ Đức? Chưa nói to một
cách quái dị mà lại còn chẳng hương không vị nữa chứ?”. Tôi tiếp tục gợi ý đến
cùng: “Đóa hồng này mà xấu sao? Nó có thể thổ lộ tâm tình đấy!”. Tiểu Bồi ngáp
một cái, nói: “Em không nói tới hoa hồng thì anh cũng quên. Anh từ lâu đã ghét
nó, cho dù hoa hồng trắng hay vàng… Tất cả đều đậm màu, giống hệt một cô gái
không có linh hồn”. Kết quả ngày lễ tình yêu anh tặng tôi một nắm Đông Thanh,
tiết kiệm cho anh một món tiền nhỏ. Có thể vì quà tặng khác biệt này, cũng có
thể vì hoa mà tôi dần dần xa cách Tiểu Bồi.
Ngày
ấy tôi đang bận vài việc riêng. Anh gọi điện tôi không nhận, nhắn tin tôi cũng
chẳng đáp, cứ ngày đêm vùi đầu viết tiểu thuyết, mệt thì đi hát karaoke, khiêu
vũ, uống rượu… hoàn toàn quên sự có mặt của anh.
Bỗng
có một tác giả tên gọi Tô Đa ập vào cuộc sống của tôi. Anh ta đang là một biên
tập theo kỳ, ba nhăm tuổi, vóc người tầm thước, đôi mắt nhìn ai thì hơi nhiệt
tình quá mức. Và ánh mắt ấy đã thiêu cháy tôi.
Trong
tình yêu yên ả của Tiểu Bồi, tôi rất cần những mãnh liệt, sục sôi, thậm chí bão
táp… có lẽ là để cho sáng tác.
Thế
là, tôi miệt mài với cuốn tiểu thuyết viết dở, thời gian còn lại vui vẻ cùng Tô
Đa. “Tế Tế, anh nhất định sẽ nâng đỡ em”. Anh bảo thế. Thực ra, tôi không mong
điều đó. Đối với tôi, danh tiếng không hấp dẫn lắm. Hình như tôi khát vọng một
cái gì đó sâu xa hơn.
Một
hôm, tôi đến nhà Tô Đa bàn về việc viết lách của mình. Vì hưng phấn quá độ, uống
rượu quá nhiều, đầu óc tôi lao đao, may mà vẫn còn dăm bảy phần tỉnh táo. Tô Đa
đột nhiên ôm choàng lấy tôi, vừa đúng lúc tôi ợ một cái thật mạnh, rồi nôn thốc
vào bộ comlê 5000 tệ của anh. Tô Đa lập tức đẩy tôi ra, chạy đi gột rửa bộ quần
áo quý hóa của mình. Tôi hụt hẫng, chán nản. Đây mới thực là vị trí của tôi
trong lòng anh. Cái đồ không đáng giá 5000 tệ! Tôi không đợi anh trở ra, một
mình mở cửa, lảo đảo đi tới bến xe. Về đến nhà, thấy ngoài cửa để một nắm Đông
Thanh trong gói giấy. Tôi mở ra, tuy không có dòng chữ nào để lại nhưng tôi biết
đó là của Cát Tiểu Bồi. Chỉ có anh tặng tôi Đông Thanh mà thôi.
Những
ngày sau, máy nhắn tin của tôi không ngừng lặp lại hai số điện thoại, một của
Cát Tiểu Bồi, một của Tô Đa. Nhưng đó là những ngày tôi chỉ yêu cuốn tiểu thuyết
viết dở của mình. Rồi tin nhắn của cả hai không trở lại. Tôi lên mạng giao lưu
với một số tác giả không có quan hệ yêu đương. Một phụ nữ tên là Tiểu B nói tiểu
thuyết của cô đã viết xong. Khi đưa bản thảo đến biên tập, Tô Đa yêu cầu cô ta
mang bộ Âu phục đến trao đổi. Cô ta không hiểu là gì. Tôi nhắn như bay xuống
phím: Đồ ngốc, đương nhiên là biên tập nữ không cần Âu phục.
Sau
đó, tôi đem câu chuyện hài tôi không đáng giá 5000 tệ kể cho cô ta nghe. Tiểu B
trả lời: Ha! Ha, ha! Quá hay. Ngày mai tôi sẽ bảo anh ta mặc vét 5000 tệ, quần
5000 tệ đến gặp. Tôi muốn để bộ quần áo mới của hắn bung ra khắc nơi.
Từ
đó về sau, tôi và Ta Đa không liên hệ với nhau nữa. Tôi vẫn tiếp tục viết truyện
và gửi trực tiếp cho tổng biên tập. Viết xong tiểu thuyết tôi bắt đầu đi chơi
khắp nơi ở Châu Âu. Khi trở về, cửa nhà tôi chất đầy Đông Thanh. Hôm đó gần tối,
tôi đi dạo đã lâu mà vẫn chưa hết vườn hoa. Đang đi thì không biết từ đâu một
hương thơm dìu dịu đưa đến. Mùi hương dễ chịu ấy không phải trong bất kỳ quầy
hoa nào cũng có được. Tìm đến tận ngọn nguồn của mùi thơm ấy, tôi đã phải đi
qua 7 dặm đường thì thấy từng khóm, từng khóm Đông Thanh thâm thấp, mặt trên có
hoa Hoàng Đậu trăng trắng. Nếu không có hương thơm của nó ập vào mũi thì người
ta cũng rất dễ dàng bỏ qua.
Tối
đó, Cát Tiểu Bồi gửi tin nhắn cho tôi. Tế tế, trong thời buổi này, tình yêu
không có gì che chở. Nếu tôi nói em sẽ là duy nhất của tôi, em có tin không?
Trong thời gian dài như vậy tôi liên tục tặng em một loại hoa, đó là Hương 7 dặm.
Tôi rất thích tình yêu như vậy. Còn em?
Nhìn
những dòng chữ, tôi chẳng cầm nổi dòng nước mắt nóng hổi cứ lã chã tuôn rơi.
💕
-----------------------------------------------------
BÀI VIẾT CÙNG CHUYÊN MỤC
------------------------------------------------------
SHOP HIỀN HẬU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét